Có một mùa hạ nồng nàn trên cánh bằng lăng
Cô bé ơi sao em vờ không thấy
Khi phượng vĩ bùng lên rực cháy
Hoa bằng lăng lặng lẽ tím trong chiều.
Có kẻ giật mình như thể bắt đầu yêu
Sợ tuổi thơ vì sao xanh bay mất
Cái màu tím dâng lên từ lòng đất
Sao em cứ vô tình không biết đến chia tay
Chỉ tại bông hoa đầu tiên ấy tím say
Mà nỗi nhớ đầu tiên cứ tìm về cô bé
Mây hạ lang thang như bâng khuâng rất nhẹ
Muốn nói cùng em đã tím mắt chiều.
(Thơ sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét